Đã lâu rồi mình không chậm rãi ngắm nhìn cuộc sống.
Mình chợt nhận ra vậy khi đang đọc cuốn Keep going (Cứ làm đi) của Austin Kleon, trong đó tác giả đưa ra luận điểm rằng để tập trung đúng mức vào cuộc sống của mình và có những khám phá bất ngờ về chúng, cần chậm rãi ngắm nhìn, rồi vẽ.
Hồi du học bên Phần, mình xây dựng được thói quen chụp ảnh và vẽ dù kỹ năng ở hai mảng đều chỉ dừng ở mức nghiệp dư. Bằng cách đó mình lưu lại được những thời khắc đẹp và đáng nhớ nhất, trọn vẹn theo cảm nhận của bản thân, mà giờ mở lại album ảnh hay tập vẽ là mọi ký ức cùng cảm xúc lúc đó quay về vẹn nguyên trong mình. Thì ra quãng thời gian đó đẹp và quý giá đến vậy, mình tự nhủ mỗi lần.
Thời gian đầu về nước mình cũng siêng vác máy lên phố chụp choẹt cùng tụi bạn, mấy buổi chiều cuối tuần lôi tập vẽ với màu ra bày khắp phòng ngồi quệt quệt, rồi cũng có được mấy bài Những chuyện đó đây là kết quả của việc quan sát cuộc sống xung quanh; nhưng tần suất của những hoạt động đó cứ ít dần và hơn một năm trở lại đây thì biến mất hẳn.
Mình cứ thế cuốn đi cùng nhịp sống hối hả và lao theo những mục tiêu về sự nghiệp và tài chính đòi hỏi nhiều hơn tất cả thời gian mình có, có đôi lúc ngồi nghĩ về những sở thích đã bị bỏ quên rồi lại tặc lưỡi thôi để dịp sau, để khi nào rảnh, để lúc nào đi du lịch,… và cứ thế để đến tận bây giờ.
Giờ đây ngồi nhìn lại thấy bản thân đã sống những ngày “phi ngựa xem hoa”, lao băng băng về phía trước và để mặc những đẹp đẽ và kỳ diệu của cuộc sống trôi qua trước mắt, không gì đọng lại. Kể cả những khoảnh khắc hiếm hoi chạy lên sân thượng ngắm hoàng hôn hay đứng ở ban công quán cà phê trên Đà Lạt ngắm trọn thành phố bên dưới, mình cũng vẫn không phải là chậm rãi ngắm nhìn hay chiêm ngưỡng mà chỉ đang cố gắng thu hết vào tầm mắt những khung cảnh đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi dứt ra khỏi công việc, như kiểu và vội bát cơm trong lúc giải lao giữa hai ca làm. Cảnh đẹp, mình cũng thấy cảnh đẹp, nhưng sao thấy thiếu những rung động, mơ màng, say sưa?
Càng trải nghiệm nhiều lại càng thấy những điều quan trọng cần học trong đời thực ra là những điều rất cơ bản, như việc chậm rãi ngắm nhìn cuộc sống này. Không yêu cầu kỹ năng chuyên môn, không đòi hỏi công cụ tân tiến, tất cả những gì cần để làm được điều đó là tập trung và quan sát. Chỉ là mình nhận ra điều đó quan trọng đến mức nào, và đủ quyết tâm để dành thời gian cho nó.
Ảnh bài viết là kết quả khi mình chậm rãi ngắm nhìn và bắt được một khoảnh khắc đẹp của cuộc sống thường ngày – một chậm rãi ngắm nhìn khác.
Leave a Reply