Không biết các bạn đọc khác thế nào chứ mình sau khi gấp lại quyển sách thì suy nghĩ đầu tiên là vậy đấy: cần làm gì và làm thế nào, để có đủ khả năng thực hiện một ‘ăn, cầu nguyện, yêu’ của bản thân trong đời? Lý do đầu tiên cho mong muốn…
Cùng băng qua nào. Đó là nghĩa tiếng Việt của từ tiếng Ý trên tiêu đề mà mình biết được khi đọc cuốn “Ăn, cầu nguyện, yêu”, một từ phù hợp để làm tiêu đề cho bài viết này – về một tuần mình băng qua những ranh giới, rong ruổi trên những cung đường…
Trong tập 11 của bộ phim Hàn “Tình yêu và thời tiết” mình vừa xem tối nay với tựa đề 1°C, có một chi tiết nhân vật nữ chính thừa nhận bản thân luôn giữ sự an toàn trong tình yêu, cụ thể là yêu vừa phải, thích vừa phải, giữ cho mình an toàn…
Mở máy lên khi đã trải qua một ngày mệt nhoài và chỉ còn chưa đầy 20 phút nữa là qua một ngày mới, một tuần mới; để mà thành thật nói thì điều mình muốn làm bây giờ là… nhắm mắt đi ngủ. Nhưng vì hôm nay cũng là một ngày mà mình được…
Mình đọc cuốn Nếu biết trăm năm là hữu hạn, học được rằng việc thành thật với cảm xúc và nhu cầu của bản thân là đặt mình vào thế dễ bị tổn thương nhất, nhưng cũng là hành động dũng cảm nhất. Mình xem bộ phim The Adam Project, gặp câu nói “It’s easier…
Mình tin là ai đọc cuốn sách này cũng sẽ có được cho bản thân những giây phút bình yên như vậy, và đâu đó tìm được cho mình những câu viết riêng trong sách để mà hồi tưởng lại những kỷ niệm, thêm động lực cho những ước mơ hay dự định, và chắc…